Chiều Tây Ninh bãng lãng buồn
Mưa chi lắc rắc hồi chuông ngân dài
Bên kia tòa thành Cao Đài
Kể thêm câu chuyện những ngày tha phương
... Chiều mưa không bạn, ngồi thổn thức bên ly trà lại nhớ quê, hay đúng hơn nhớ những ngày thơ ấu.
...Lúc đó quê tôi nghèo lắm, đường xá đi lại khó khăn, nhưng đường trong tâm tôi còn nhỏ hơn thế nữa. Từ nhà lên chợ cách hơn 1 cây số, trời nắng xe đạp đi đối diện còn né được nhau, lúc ấy quê tôi những năm 95 - 96 có xe đạp đã là trung lưu, khi mưa thì khỏi phải bàn cực hình cho những bọn trẻ như tôi đi học với chặng đường xình 4 -5 cây số. Ngẫm lại 3 năm cấp ba dài đăng đẵng bởi những ngày mưa.
Vùng đất quê tôi nhiều kênh rạch, nghề lúc ấy xóm tôi chủ yếu đi đường biển, ghe cát, xà lan ... ai theo nghề ấy thì cuộc sống khá là sung túc, còn lại quanh năm ruộng vườn quê hương 2 mùa mưa nắng, mạ gieo đầu mùa mưa đến tết là lúc thu hoạch, một nắng hai sương trên cánh đồng vàng cháy, mỗi gia đình 1 mẫu chẳng đủ gạo ăn, nói gì đến việc sắm sữa gia đình. Dân số ngày một tăng, tăng theo những đêm mưa dầm, nhà không điện, kinh tế thì ngày càng đi xuống theo sự tăng dân số ấy. Đói quá, người thì đến vùng kinh tế mới Mộc Hóa, Vĩnh Hưng làm lại từ đầu. Gia đình tôi không nở xa quê cha đất tổ, tụm vào sống rau cháo có nhau ....

Nghe ông nội xưa kể lại, đời sống bây giờ đã là sướng, lúc thời chiến tranh ông còn vất vã hơn nhiều. Cái nghèo đeo đuổi như người yêu, đeo theo như hình với bóng thế mà ông bảo đã sướng thì trước đây vất vã cở nào. Cách nhà tôi ở 5 cây số đường sông là đồn củ của giặc Pháp đi, Mỹ đến, mọi công tác giao thông đi lại đều bị kiểm soát. Ông tôi làm bá nghề, cái gì sống được cứ làm đôi khi nghĩ lại thấy nguy cả mạng sống, nhưng cuộc sống khắc nghiệt không cho ông tôi nhiều lựa chọn như vậy. Hằng tháng vài lần sang sông Vàm sát (cần giờ) đốn củi chèo tay hoặc đi bườm lên Xóm củi (Quận 8) đổi gạo, muối, lúc thì di chuyển lên chợ Đệm, gò Công, phải qua dòng sông nước ngược ...
Ông tôi ngày ấy được bà coi lối xóm xem là cao thu đi bườm. Kỹ thuật đi bườm khó lắm thường phải xuôi gió hoặc gần như thế mới đi được, riêng ông tôi gió thỏi gốc 90 độ ông vẫn lái được bườm, thế mới tài, vậy mà giờ tôi chẳng biết chèo ghe ...
Đi từ Cần Giuộc sang Cần Đước né đường sông lớn, sông Soại Rạp, qua dòng sông Bao Ngược, lúc đó quê tôi không gọi lại Bao Ngược mà là sông Vàm Cỏ, nhưng có đoạn nước ngược dù đi hướng nào cũng vẫn là nước ngược, bởi dòng nước xoáy. Chuyện xưa giặc Mỹ đi đường tàu cũng bị quân ta tiêu diệt trên đường sông ấy bởi đặc tính dòng nước ngược, có phải vì thế gọi là Bao Ngược ?.
Chuyện xưa cũng kể rằng Thời mà Nam Kỳ còn chưa phát triển, thì giao thông vận chuyển bằng đường ghe tàu giữ vai trò chủ yếu. Với vị trí nằm giữa hai hệ thống sông quan trọng giữa Đông và Tây Nam Kỳ, mặc nhiên Gò Công - Cần Đước trở thành cửa ngõ tự nhiên quan trọng, là điểm trung chuyển giữa hai miệt, phần lớn ghe xuồng xuôi ngược đều ngang qua sông Vàm Cỏ ở Gò Công, đoạn nầy cũng được gọi với tên Bao Ngược
Cũng nhớ rằng khi đó ghe xuồng di chuyển không bằng máy dầu, mà bằng sức chèo hoặc dùng buồm để lợi dụng sức gió để chạy. Điều này sẽ tùy thuộc rất nhiều vào chiều và sức gió. Khúc sông Vàm cỏ qua Gò Công dài chừng 10 cây số, khúc khuỷu hình dấu ngã với độ uốn éo khá sâu (ai giờ chạy trên cầu Mỹ Lợi, lúc xuống dốc mé Gò Công sẽ dòm thấy đoạn sông này quanh co kỳ cục, nhìn như sợi dây bị cuốn tối đa). Với kiểu hình dạng đó, chẳng có gió nào xuôi được, đi đằng nào cũng bị gió ngược do đó người lái phải vững tay, nếu vụng về, thiếu kinh nghiệm thì lật ghe như chơi. Phần nữa là khi sóng bị gió đánh nổi lên cao, khi đến góc khúc thì bị chặn lợi, đổ dồn ra cửa Vàm Cỏ tạo nên những đợt sóng cao, đặc biệt nguy hiểm cho ghe tàu của thương hồ.

Trong khi những tay chèo dẻo dai cũng phải kiêng nể khúc sông thì bọn cá tôm lại cố hết sức bình sinh, lao vào những cuộn nước xoáy âm thầm dưới lòng sông. Mé Gò Công, dọc theo khúc sông nầylà các xóm chày: Xóm đáy (chuyên đóng đáy), xóm ghe (đóng ghe), xóm voi/dôi (cục đất dôi ra giữa dòng sông)…. ngày đêm bủa vây dòng giống thủy tộc bằng nhiều phương tiện: câu, lưới cào, lưới đáy, đặt “đuôi chuột”… Nhờ vậy, mùa nào ở đây cũng sẵn có hải sản nước lợ đương vùng vẫy trong vựa. Nhớ hồi nhỏ, cứ mỗi chiều là má sẽ canh mấy chị đóng đáy bưng cá lên chợ bán, tôm cá loại nầy vừa tươi ngon nhảy roi rói…
Bây giờ cây cầu Mỹ Lợi tráng lệ bắt qua dòng sông Bao Ngược ấy, mỗi lúc đi ngang nhìn từ trên uống lượn, nhìn đẹp lững lờ nhưng biết bao kỹ niềm một thời khốn khó, đã đi xa nhớ lúc vất vã lại nhờ da diết, nhớ quá quê hương
Tôi đã trèo lên nước ngược thượng nguồn,
Bởi giỡn nước nên xa bờ bến củ
Đến bây giờ ngồi đây ủ rũ
Nhớ quê nhà, nhớ câu chuyện ngày xưa
Ở nơi ấy ấm tình đất tổ
Có gia đình mà tôi đã ra đi
Để biết mình giờ chẳng còn chi
Hai mươi năm chẳng không còn gì lưu luyến ...
Nguồn: thực tế st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét