
Nhưng hỡi ôi, em quen sống trong nhung lụa, mà tôi thì sự nghiệp chưa tròn. Lúc bên nhau, chỉ mong thời gian dừng lại, sợ lúc đưa em về, sợ thời gian trôi nhanh, rồi tôi phải mất em.
Thần thời gian ơi xin ngủ thêm chút nữa
Cho tròn mơ, trọn mọng lung linh
Đừng chập chờn, mặc gió lộng quanh mình
Cho tình tôi … dài cùng thế cuộc nhân sinh
Nhưng thời gian cứ mãi trôi, đưa em đến bên ga kế tiếp, mặc cho ga cũ vẫn thẫn thờ chờ mọng, Thôi thì, nén lòng chúc em có cuộc sống hạnh phúc, thầm mong em có được sự chăm sóc thơ mọng đến cuối cuộc đời.
Cha mẹ sinh ra tôi nhưng tạo hóa ban riêng một tính cách. Vốn dĩ lòng tự trọng tôi cao, cao hơn cả tình yêu của tôi danh cho em, mà tình cảm em dành cho tôi cũng nhỏ quá, bé quá để rồi chúng ta phải xa nhau. Phải chăng trong cuộc sống này, tôi chỉ là sân ga để con tàu mơ mọng trong em dừng chân trong để chờ đợi bến tàu cuối cùng trong đời em.
Cuộc tình rồi cũng phôi pha, thời gian sẽ làm em quên một thời quá khứ đã từng gặp một cuộc tình chống vánh. Em ơi ! Tôi vẫn biết rằng “Con chim quý phải ở lòng son” phải một đời “ăn trắng mặc trơn” lẽ nào dài dẫu với tôi cho phai má hồng mà cuộc đời đã dành trọn cho em.
Nhưng em ơi, giá mà ngày xưa chúng ta đừng đến với nhau trong một chiều nhạt nắng, giá mà em đến với em bằng sự thật lòng. Anh cố hết lòng mong chăm sóc cho em, quên cả bản thân mình
Anh chỉ trách em, sao em không nói thật lòng mình, sao em gian dối để làm gì, hãy nhìn một lần sau cuối chén chia tay, sao em mắt lệ nhạt nhòa, uống đi em, rồi mai này ta sẽ xa nhau, em sẽ không còn gặp một người tình đáng ghét. Uống đi em…. Vậy thì hãy sống cho mình em nhé, anh chờ, ly rượu mừng anh sẽ uống với em, nhưng em ơi ! hứa với anh, đừng buồn đừng nhỏ cho anh một giọt lệ nào, vì với chúng ta duyên là đã là định mệnh… nếu có kiếp sao anh cũng xin một lần làm kiếp sân gân nhỏ dọc đường, em nhé !
Tự dưng giọt buồn rơi lã chả
Biết tình em rộn rã yêu đương
Với người từng chằng yêu thương
Nhưng duyên tiền định vấn vương cỏi trần...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét