Hôm nay trời nhỏ giọt mưa, gợi nhớ những ngày tha hương xa xứ, duyên lành về với An Giang, nhớ quà quê đã gọi là đặc sản mang về, xin góp chút tình quê:
1. TUNG LÒ BÒ (Lạp Xưởng Bò)
Người Chăm ở An Giang có một món ăn rất ấn tượng có tên là “Tung lò mò”, tên gọi khác của món lạp xưởng bò. Đây là một món ngon độc đáo của đồng bào Chăm ở vùng đất An Giang – những người vốn không ăn thịt lợn mà chỉ ăn thịt bò.
“Tung lò mò” hấp dẫn người ăn từ công đoạn chuẩn bị nguyên liệu đến cách chế biến. Thịt bò nạc (thường là thịt lọc xương, nếu có thịt đùi thì là ngon nhất) khi mua về thì lọc bỏ hết gân, rửa sạch cắt mỏng, ướp muối, đường cát trắng, một ít phụ gia và thính (cơm nguội).
Tung lò mò thường được làm từ thịt bò vụn, sau khi loại bỏ những phần dai cứng, thịt bò sẽ được đem rửa sạch để ráo, khử mùi bằng cách ướp với chút rượu và gừng, sau đó sắt thành miếng, băm hoặc say nhỏ. Để được tung lò mò ngon nhất, người ta phải lấy thịt bò ngon như: đùi, bắp hoặc thịt bò nạc lóc từ xương. Vỏ của “Tung lò mò” chính là ruột bò được lộn mặt trái; cạo rồi rửa nước muối sạch và lộn lại mặt phải; phơi đến khi hơi se mặt rồi đem nhồi thịt ướp vào.
Tỷ lệ giữa thịt bò và mỡ bỏ là 2 thịt, một mỡ, sau đó trộn đều hỗn hợp thịt với hạt tiêu, tỏi, bột ngọt, đường cùng một vài loại gia vị bí truyền. Thịt trộn xong, để cho thấm, dồn vào ruột bò, thắt từng khúc dài khoảng 3 đốt tay, tròn cỡ ngón chân cái, phơi chừng 3 nắng là có thể dùng được. Chính vì được làm từ ruột bò nên sau khi chế biến "tung lò mò" dai dòn rất tạo nét đặc trưng của sản vật vùng bảy núi.
Mặc dù chỉ cần phơi ba nắng là có thể sử dụng được, n
hưng "Tung lò mò" ngon nhất vẫn là khi đã được phơi 1 – 2 tháng cho thật khô, thịt kết chặt lại. Thưởng thức món này có nhiều cách, nhưng nướng hoặc là chiên là cách dùng phổ biến và thể hiện được hương vị của món ăn này, món này phải ăn nóng mới ngon.
“Tung lò mò” khi ăn nên kèm theo rau sống, chuối chát, khế, rau rừng các loại và chấm muối tiêu vắt chanh thì mới cảm nhận được hương vị độc đáo.
Nếu bạn có dịp qua vùng đất Tri Tôn, An Giang và thưởng thức món ăn đặc trưng này, chắc chắn trong các chuyến du lịch tiếp theo của bạn sẽ có địa chỉ vùng đất này.
2. Gỏi SẦU ĐÂU
Cây sầu đâu (hay còn gọi là cây xoan) – một loài cây hoang dã, mọc nhiều ở các tỉnh An Giang và Kiên Giang. Đây là loại cây có thân cao và thẳng, không kén đất nên rất dễ trồng. Lá sầu đâu có màu xanh, mới ăn thì đắng, một lúc lâu sau thì cảm thấy ngọt dịu ở cổ; hoa thì ít đắng hơn và có hương thơm.
Người ta chọn loại sầu đâu có một lá kép, hoa màu trắng, trong thuốc nam có nhiều dược tính, ăn rất tốt cho sức khỏe.
Trong khoảng thời gian từ tháng 11 đến tháng 3 âm lịch năm sau, cây sầu đâu sẽ thay lá và ra hoa – là lúc người dân hái lá sầu đâu (đọt non lẫn nụ hoa) để ăn và để bán. Nếu có dịp ghé chợ Tri Tôn ( An Giang) vào thời điểm này, bạn có thể mua được từng bó lá, hay hoa sầu đâu về làm quà.
Đây là đặc sản của vùng Bảy Núi, nếu bạn mới ăn lá sầu đâu lần đầu thì sẽ thấy vị đắng, nhưng nếu chịu khó nhai bạn sẽ cảm nhận được dần vị ngọt chảy xuống cuống họng. Người ta thường chế biến lá sầu đâu bằng cách trộn với khô sặt rằn, xoài sống và dưa leo. Ngoài ra cũng có thể trộn với thịt ba rọi và tôm.
Thưởng thức món này rất đơn giản, các bạn chỉ cần chấm với mắm me là có thể ăn được luôn. Hương vị độc đáo của món ăn này là sự kết hợp của vị béo từ thịt, vị ngọt của tôm, vị chua của me chín hòa lẫn vị đắng xen lẫn ngọt của lá sầu đâu. Gấu tin rằng các bạn sẽ nhớ mãi hương vị đặc trưng của loại cây được trồng ở vùng Thất Sơn huyền bí này.
Nói đến đây, tôi lại nhớ như in lần đầu tiên ăn gỏi sầu đâu khô cá Lóc tại Tri tôn, quê nhà một người bạn, khách quí đến thăm và cũng trùng dịp có hoa sầu đâu mới có lộc ăn không phải mùa nào cũng có. Ăn vào miệng vị thơm bùi của khô, đắng của lá sầu đâu, mẹ của bạn hỏi xem ngon không ? Tôi thật thà trả lời "khô ngon lắm, nhưng sao phải trộn thứ lá đắng này vậy, mất hương vị ngon của cá. Cả nhà cùng cười ồ, còn tôi thì không hiểu tại sau. Nhưng sau lần đó tôi bắt đầu nghiện cái lá đắng nghét ấy, mặc dầu đắng nhưng cái hậu phía sau ngòn ngọt, ...như cái sự đời của người con xa xứ được lưu trú vài năm vùng đất mến khách ấy. Giờ nhắc lại vẫn thấy thương da diết tình người, yêu quá xứ An Giang.
3. Mắm Châu Đốc
Mắm Châu Đốc là sản phẩm của người dân Nam Bộ trong thời gian khai hoang lập ấp nơi đây. Thuở ấy, vùng đồng bằng sông Cửu Long đất rộng người thưa, nguồn tôm cá rất dồi dào; nhất là vào mùa nước nổi thì tôm cá ăn không hết nên họ đã tìm ra cách chế biến để sử dụng dần, đó là phơi khô tạo ra món ăn phòng khi mưa gió hoặc khi hiếm cá. Từ đó, mắm Châu Đốc trở thành đặc sản nổi tiếng của vùng.
Mắm Châu Đốc có nhiều loại như mắm cá lóc, mắm cá sặc, mắm cá trèn, mắm cá linh… mỗi loại mang một nét đặc trưng riêng. Cá được làm sạch vẩy, cho vào khạp (giống cái lu), trộn đều muối, đậy kín sau vài tháng lấy ra trộn với thính (nguyên liệu được chế biến từ gạo rang thật vàng, xay nhuyễn rồi chao đường, ủ lại từ 3 đến 6 tháng). Lúc này cá muối đã trở thành con mắm.
Theo kinh nghiệm trong nghề chế biến mắm của người Châu Đốc thời xưa, cá trước khi chế biến bắt buộc phải được rửa sạch bằng nước sông, không dùng nước mưa hay nước nào khác mới đảm bảo ngon; còn khi chao mắm chỉ được chao bằng đường thốt nốt thì mắm mới có hương vị thơm ngon đặc trưng chính hiệu mắm Châu Đốc.
Khách thập phương hằng năm đến thăm núi bà, đều ghé qua chợ Châu Đốc để lựa chọn cho mình quà phương xa tặng người nhà, vài ba lạng mắm tăng thêm hương vị tình quê, kết chặt tình chòm xóm, nói đến đây tự dưng lại nghĩ biết đâu hương vị ấy lại giúp cho người thập phương hằng năm lại nhớ về châu đốc, viếng núi bà:
Vùng bảy núi người ơi tôi đã sống
Dẫu vài năm nhưng chan chứa ân tình
Tràn bờ đê đồng lúa an lành
Tình người nơi ấy là tình quê hương !
Người sinh quê, quê tại nơi người, vùng đất An Giang có rất nhiều món ngon sản vật lạ, với cảm nhận cá nhân ba món đã thưởng thức một thời sống tại nơi ấy, hy vọng các bạn có dịp ghé ngang qua nhớ mua ít quà về quê nhà làm quà cho gia đình, cho mình thêm chút tình, chút duyên lành cho cuộc sống.
Nguồn: thực tế & st